Old school Easter eggs.
Chào Mừng đến với Diễn đàn thơ
.-'-.-ĐỖ NHẬT MINH TIỆP-.-'-.

2024-04-26 22:28
+) Online:1

Poem Xa rồi!

╭( Poem : Xa rồi! )╮ . . . . . Poet Phượng Hồng Chia Ly ♥ `•Thời gian cứ thế trôi `•Tuổi học trò đâu rồi `•Lòng bồi hồi nhớ lắm `•Những kỉ niệm 3 năm ♥ `•Còn nằm lại đâu đó `•Tiếng thầy cô ân cần `•Còn nằm lại đâu đó `•Tiếng bạn bè thân thương <3 `•Ngày mai xa trường rồi `•Ôi nhớ mãi không thôi `•Bạn bè thầy cô ơi! `•Chúc mọi người hạnh phúc! ♥ ╭(╯HÀN MẶC VĂN (tập Một Thời Để Nhớ╰)╮

TRỞ VỀ
BÌNH LUẬN
[2013-09-09 20:12] Tiep:

và nếu còn thì ngke rất nhỏ. Cô bé quay sang liếc nhìn tôi, rồi quay đi, đôi mắt nhìn xa xăm phía bờ hồ khoảng mươi giây, im lặng như thể đang đấu tranh trong tâm trí xem có nên nói chuyện này với tôi không. Và sau những khoảng lặng yên đó, cô bé bỗng lên tiếng, 1 giọng nói ngọt ngào còn vương bù ồn :
-cảm ơn bạn đã quan tâm đến mình? Mình. . .mình. . .k còn đc thấy mẹ nữa rồi?
Vừa dứt lời ,khoé mi cô bé lại ướt cô lại khóc. Còn tôi, tôi chết lặng khi nghe xong lời cô bé ấy nói. Tôi chợt nhớ đến mẹ, và tôi nhận ra rằng mình đã vô tâm, không quan tâm đến mẹ, câu trả lời của cô bé đã đánh vào trái tim tôi một sự đau đớn day dứt. Dường như lúc ấy tôi có thể oà lên mà khóc cùng cô bé bên cạnh tôi. Nhưng tôi đã cố nín lại dòng nước mắt đang dâng trong lòng để an ủi cô bé :
-mình xin lỗi! Mình k biết chuyện đó đã xảy ra với bạn ?
-không sao bạn không có lỗi? Mẹ mình là 1 người tuyệt vời, mình yêu và thương mẹ nhất, bởi hoàn cảnh gia đình của mình, bố mình mất sớm, mẹ mình cáng đáng nuôi 3 chị em chúng tớ đi học, tới bây giờ khi mình đã vào được đại học thì mẹ mình lại ra đi. Bây giờ mình chỉ còn chị gái và em mình nữa thôi. Mình rất buồn và cũng chẳng còn tâm trí để chú tâm vào việc học nữa.
Tôi dường như không thể nói được gì thêm nữa. Tôi cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều người khác, khi vẫn còn có cả bố và mẹ, những người mà chẳng ai tốt và yêu thương tôi như họ, nhưng sao tôi lại vô tâm như vậy. Tôi ngập chìm trong suy nghĩ, mà gần dường như quên mất cô bé đang ngồi cạnh bên. Nhưng tiếng thở dài của cô bé đã đưa tôi thoát ra những suy nghĩ. Tôi quay sang ngắm nhìn khuôn mặt cô bé kia, cô cúi mặt và luôn thở dài. Tôi bỗng nghĩ ra 1 cách làm cô bé hết buồn, tôi đứng dậy nắm lấy tay cô bé ấy và cố gắng tỏ lòng chân thành:
- thôi! Đừng buồn nữa bạn. Mình sẽ dẫn bạn đi chơi! Bạn hãy đi với mình !
Một chút ngượng ngùng trên đôi mắt cô bé,nhưng sự thân mật của tôi đã khiến cô bé ấy đồng ý.
Chiều thu dần buông trên từng góc phố, con đường, một ngày chủ nhật bình yên đã trôi qua. Tôi lặng thầm trên ban công nhà trọ nhớ nụ cười lúc chia tay của cô bé ấy, rồi nhớ tới mẹ, tới bố, tới mái nhà ngói đơn sơ, nhưng chan chứa tình yêu thương. Không khí của ngày tết trung thu đang bao trùm khắp thành phố này, dọc đường phố những chiếc đèn lồng, đèn ông sao, và những hộp bánh hộp quà sắc vàng sắc đỏ ngập tràn phố. Những tiếng cuời hồn nhiên của mấy đứa trẻ làm tôi xao lòng. Trung thu này tôi phải về nhất định phải về với mẹ với bố với mái nhà yêu thương. Để tìm lại giấc mơ tôi đã từng mơ, để 1 lần nữa biến nó thành sự thật.


GỬI BÀI

3/3163.:. Bản Quyền "Bất khả Xâm Phạm" .:.
Http://dotiephncty.wap.sh/dien_dan_do_nhat_minh_tiep/.
- Nơi hội tụ những áng thơ Ma Lực
- Nơi khởi hành của tình yêu tuyệt mĩ
- Nơi dành cho những người đang yêu nhau. Với 1 tình yêu trong sáng.
- Nơi gửi gắm những băn khoăn trăn trở, niềm vui, nồi buồn hay tâm sự trong tình yêu.

- Khi Buồn Lẫn Khi Vui. Hãy nhớ tới Đỗ Nhật Minh Tiệp - BẠN Nhé.
[TRANG CHỦ]